watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game ionline đẳng cấp mới
Tối nay khi đưa Hoa về trường rồi. Luận lái xe ngay tới nhà Cúc nhưmọi hôm. Bây giờ chàng đã có chìa khóa riêng nên tự nhiên mở cửa vô nhà. Căn nhà rộng thênh thang và vắng lặng khác thường. Luận biết giờ này Cúc đã chui vô phòng nàng trên lầu, dù cho thức hay ngủ cũng không dám lò mò qua các phòng khác. Chàng không ngờ cái tính nhút nhát của Cúc đã đẩy nàng vô vòng tay chàng một cách quá dễ dàng như vậy.

Vừa qua khỏi cầu thang, Luận đã thấy ánh đèn trong phòng ngủ nàng lọt qua cửa sổ. Chàng lén đứng nép qua một bên cửa nhìn vô phòng xem nàng đang làm gì. Cúc vô tình không biết có người đang nhìn trộm nên nàng tự nhiên nằm đọc sách. Cuốn truyện dài Luyện Bùa Ma viết về bùa ngải của nhà văn Hùng Sơn thực hấp dẫn. Những nhân vật trong chuyện tự nhiên làm cho nàng nhớ tới sức sống mãnh liệt của Luận mấy đêm vừa rồi. Cúc rà tay lên ngực, bóp nhè nhẹ và mỉm cười một mình.

Bên ngoài cửa sổ, Luận ngơ ngẩn vì tấm thân vệ nữ của Cúc Chàng không ngờ nàng hấp dẫn tới như vậy. Chiếc áo ngủ mỏng manh Luận mua tặng nàng không che đậy được chút gl trên thân thể. Lúc ôm Cúc trong vòng tay, những cảm giác tê tái ào ạt tới thân thể chàng. Nhưag nhìn từ xa tấm thân núi lửa này đã mang lại cho Luận một sự rạorực, thèm kháttới chơi vơi. Chàng chếtlặng đi với những
cảm giác tuyệt vời đó.

Cho tới lúc cbàng không còn chịu nổi nữa. Luận mở cửa chạy ào tới bên Cúc ôm ghì lấy nàng. Cúc giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của Luận, nhưng nàng trấn tĩnh lại được ngay và mừng rỡ ôm cứng lấy chàng. Luận hất hai chân Cúc dạng ra xa hơn nữa và kéo nàng thật sát vô thân thể chàng. Nàng cong cớn vì tê tái ngay từ giây phút đầu. Luận như một con cọp đói chồm lên và rập xuống như thác đổ đầu ghềnh, mạnh nhưvũ bão, làm Cúc chịu không nổì, phải thét lên trong cơn sảng khoái cùng cực. . .
- Á á á

An điên lên vì tiếng thét dâm loạn của vợ. Chàng không ngờ sau bao nhiêu năm chung sống cũng không biết được sự đòi hỏi xác thịt kinh hồn của vợ như vậy?

Từ thế giới vô hình ngày hôm nay. Bây giờ chàng mới có dịp nhìn rõ mặt thật của từng người, tưng sự việc trắng đen ra sao. Nhưng chỉ tiếc chàng bất lực với tất cả mọi chuyển động chung quanh. Chàng thẫn thờ trở ra phòng ngoài, không muốn phải nhìn thấy cảnh người vợ xinh đẹp của mình rên rỉ trong vòng tay kẻ khác một cách đốn mạt như vậy. Vừa hận vừa thương, An loạng choạng bước ra phòng ngoài. Chàng chợt nhìn thấy Bạch Liên từ cửa tất tả đi vô Nhìn thấy An, nàng nói ngay:
- Anh An ơi, em đã có kết quả vụ hôm trước rồi.
An ngạc nhiên hỏi:
- Em nói vụ gì?
Nàng mỉm cười nói:
- Sao anh mau quên quá. Vụ thằng chồng em phá thắng xe đưa gia đình vợ nó đi Réno.
An nhớ ra ngay, linh tính cho chàng biết có chuyện chẳng lành, chàng hỏi:
- Tai nạn đã xẩy ra rồi phải không?
Bạch Liên gật đầu:
- Dạ,
- Kết quả thế nào?
- Lẽ gĩ nhiên là chết hết.
An giật mình hỏi:
- Thảm khốc tới như vậy sao?
- Em còn biết được một chuyện ngoài sức tưởng tượng của cả hai đứa mình.
- Chuyện gì vậy?
- Thằng chồng em đã mua bảo hiểm nhân thọ cho vợ con nó đã đành. Nó còn mua luôn bảo hiểm nhân thọ cho cả cha mẹ vợ nữa.

Nhưng ai là người sẽ hưởng thụ số tiền bồi thường của cha mẹ vợ hắn mới là vấn đề. Nếu nó để tên nó thì coi như y tới số rồi. Cơ quan điều tra sẽ núm đầu nó một ngày không xa.
- Chưa chắc anh ơi. Người hưởng thụ tiền bồi thường bảo hiểm của cha mẹ vợ y lại chính là vợ y.
An buột miệng, nói:
- Mà con nhỏ lại chết chung trong vụ tai nạn này luôn rồi. Như vậy là y hốt trọn gói chứ còn ai vô đó nữa.
-Đúng như vậy. Nếu những người điều tra muốn nghi ngờ y cũng khó nghĩ ra. Hơn nữa, dù cho có nghi ngờ cũng tìm đâu ra bằng cớ là y chủ mưu giết người.
- Có thể người ta tìm ra vụ cái thắng không?
- Cũng có thể, nhưng mà hôm đó anh chẳng nói là dù y phá thắng, nhưng đã căn cho xe chỉ gây ra tai nạn khi xe chạy với vận tốc mau thôi hay sao.
- Phải rồi. Chưa chắc gì những người điều tra biết vụ cái thắng bị phá. Mà dù có nghi ngờ cũng không thể kết luận là y phá hoại được. Làm gì có ai thấy y làm chuyện đó cơ chứ.
Bạch Liên cười ha hả:
- Có hai đứa mình.
- An cũng cười theo.
- Hai cái hồn ma phải không!

Bỗng có tiếng động phía sau, An nhìn lại thì ra Luận đang bế Cúc ra ngoài phòng khách. Chàng bực mình vì đã không muốn nhìn thấy cảnh ái ân này mà chúng cứ cố bày tênh hênh ra trước mắt chàng. Nhất là bây giờ lại có mặt Bạch Liên ở đây càng làm cho chàng khó chịu. An vừa định nắm tay Bạch Llên kéo ra chỗ khác thì nghe Luận nói:
- Để anh lấy giấy tờ bảo hiểm nhân thọ của anh An cho em coi.
Cúc dụi đầu vô ngực Luận như vẫn còn muốn ân ái, giọng nàng nũng nịu:
- Vụ đó có gì nữa đâu. Em biết rồi mà. Sao không nằm trong đó với em nữa, ra đây làm chi?
Luận cười thực dâm dật:
- Thì nằm đâu mà không được. Nhà có ai đâu.
An đứng ngay bên cạnh, chịu không nổi nữa thét lên:
- Còn có tao, có tao đây mày có biết không?

Nhưng làm sao Cúc và Luận nghe được tiếng nói của An. Chẳng những thế mà ngay cả hình hài chàng người thường cũng không sao thấy được. Lúc ấy Luận đã đặt Cúc ngồi xuống ghế. Chàng với tay lấy chiếc cặp đựng giấy tờ, lôi ra một xấp hồ sơ, nói:
- Em còn nhớ những tờ giấy này không?
Cúc chồm qua đùi Luận nhìn.
- Em biết rồi. Hôm đó anh bảo em, anh An chỉ mua có chút ít bảo hiểm để làm vừa lòng em thôi, đâu có thấm tháp gì Nên em phải lén anh ấy mua thêm chút nữa chứ gì.
- Phải rồi, nhưng mà em coi nè.

Cúc vẫn nhắm mắt, nằm trên đùi Luận, hình như nàng không thiết tha gì tới vụ tiền bạc cho lắm. Trông điệu bộ Cúc bây giờ ai cũng có thể biết ngay nàng đang muốn gì. Bộ ngực căng tròn vươn lên, cọ sát vô thân thể Luận như thèm thuồng được vuốt ve, mơn chớn.
Luận nói tiếp:
- Hôm đó em mua $100,000 cho anh An, nhưng anh đã thêm vào một con số 0 nữa.
Cúc mở choàng mắt, hỏi:
- Anh muốn nói chúng mình có một triệu đô la à?
Luận gật đầu thích thú.
- Đúng vậy. Anh đang lo thủ tục lãnh tiền cho em đó.
Cúc hỏi:
- Nhưng mà em đâu có đóng đủ tiền cho hãng bảo hiểm hàng tháng như vậy đâu.
Luận cười hì hì, trơ tráo, nói:
- Em không đóng thì anh đóng có sao đâu. Bây giờ cả hai đứa mới có tiền phải không cưng.
Cúc níu cổ Luận xuống thực thấp, hôn lên môi chàng.
- Nhưng tại sao hồi đó anh lại làm như vậy?
Luận thì thào:
- Em có biết là anh thương em từ bao giờ không?
- Bao giờ vậy?
- Ngay từ lúc nhìn thấy em lần đầu tiên.
Cúc cười khúc khích.
Anh bậy bạ quá đi. Biết người ta có chồng rồi mà còn muốn lẹo tẹo à?
- Em nghĩ đi, anh An lởn tuổi như vậy sống được bao lâu chứ. Anh không chờ được sao?
- Nếu không vì tai nạn xe hơi, anh chờ tới bao giờ?
Luận cười nhây nhúa.
- Kiếp này không được thì chờ kiếp sau, có sao đâu. Cúc chồm lên, ấn Luận nằm xuống sàn nhà, hình như nàng chỉ muốn thỏa mãn những đòi hỏi'xác thịt đang trào dâng ngất ngây trong cơ thể.
Bỗng An nghe Bạch Liên nói:
- Anh An à.
Em muốn nói gì?
- Anh có thấy vụ thằng Luận này đóng bảo hiểm nhân thọ cho anh có mờ ám gì không?
- Lẽ dĩ nhiên lén anh làm chuyện này là y có ý gian manh rồi còn gì nữa mà hỏi.
- Không phải em chỉ muốn hỏi anh như vậy đâu.
- Em muốn hỏi cái gì nữa?
- Lúc nãy em đang nói chuyện với anh về vụ thằng chồng em mua bảo hiểm cho cả gia đình vợ nó, rồi tạo ra tai nạn xe hơi để lãnh tiền bảo hìểm đó. Anh nhớ không? An chợt hiểu. Một luồng hơi lạnh buết chạy dài theo thân thể chàng tới tê tái. Sự việc đã quá rõ ràng rồi còn gì để nói nữa. Vợ chàng đã mắc mưu thằng bạn sát nhân này để đưa chàng vào cửa tử. An gầm lên, chàng nhào tới đấm đá vào hai thân thể đang cuộn tròn lấy nhau trong hoan lạc. Nhưng chẳng có ai để ý tới chàng. Bởi vì chàng chỉ là một cái bóng vô hình ở một thế giới khác. Không ai nhìn thấy, cảm thấy, cũng như nghe thấy chàng.

An ôm mặt khóc rưng rức trươc mặt kẻ thù đang chiếm đoạt tất cả tình yêu và sự nghiệp của chàng.

Bạch Liên ngồi xuống bên cạnh An. Nàng choàng một tay qua hông chàng, từ từngả đầu dựa trên vai An, thì thào:
- Số trời cả thôi anh. Chúng mình chẳng còn làm gì hơn được. Nhưag anh tin đi, gieo nhân nào chắc chắn sẽ gặp quả ấy. Thế nào cũng có một ngày những quân gian manh, sát nhân này phải đền mạng.

An vòng tay ôm lấy Bạch Liên, chàng im lặng, cố lấy lại bình tĩnh, nhưag tiếng rên rỉ của Cúc yà hơi thở rồn rập của Luận ngay sát bên làm chàng không thế nào định tâm được. Có lẽ Bạch Liên cảm nhận được điều đó. Nàng dìu nhẹ An đứng dậy nói: .
- Nơi này ngộp ngạt quá. Chúng mình ra nghĩa trang Oak Hill nghỉ ngơi đi anh

An vẫn im lặng, nhưng chàng từ từ bước theoBạch Liên. Cả hai lặng lẽ đi bên nhau cho tới trời thật sáng mới tới khu nghĩa trang. Hôm nay không có đám ma nào và cũng là ngày làm việc nên nghĩa trang thật vắng vẻ. Cảnh đìu hiu, lạnh lẽo làm cho tâm hồn An dịu lại, nhưng cũng tạo cho chàng một sự chán nản lạ lùng.
An nghĩ lại vụ tai nạn xe hơi của mình và hình ảnh thằng chồng Bạch Liên lén lút xuống nhà xe, phá bộ phận thắng để giết cả gia đình vợ. Tự nhiên hình ảnh chồng Bạch Liên từ từ biến thành Luận hiện rõ trong đầu chàng. Thân thể An run lên, chàng nghiến răng lại, la lớn:
- Ta phải trả thù. Ta phải trả thù....

Không gian mênh mông âm vang lời chàng la hét. Nhưng chắc chắn cũng chẳng có ai nghe thấy tiếng thét uất hận ấy của An bây giờ. Chàng chỉ là một oan hồn vất vưởng bên cạnh thế giới của loài người.

Bỗng trước mặt chàng có một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, từ từ lướt tới trước mặtAn, nhìn chàng cười khúc khích, bé đang ngậm ngón tay trỏ mút chùn chụt, trông thật trẻ con. Chết sau một thời gian, bây giờ An đã phân biệt được ai là người, ai là ma. Chàng nói với cậu bé mới tới:
- Cháu chết lâu chưa?
- Dạ, gần ba năm rồi.
- Chôn ở đây hả?
- Dạ.
- Ở đây có nhiều người Việt mình không?
- Những năm cháu mới chết thì buồn lắm. Nhưng bây giờ có nhiều bạn bè rồi. Tuy nhiên, chẳng có ai ở lại đây lâu cả Chú và cô này ở đâu tới?
- À, Chú và cô chôn ở chỗ khác. Nhưng tại sao mọi người đi hết mà cháu không đi như những người khác?
- Cháu còn mẹ phải nuôi, không đi được.
- Mẹ cháu cũng chôn ở đây à?
Cậu bé cười khúc khích, nói:
- Mẹ cháu chưa chết nên đâu có chôn cất gì đâu.
An ngạc nhiên, hỏi:
- Như vậy làm sao cháu nuôi được mẹ cơ chứ?
Cậu bé không trả lời câu hỏi của An mà hỏi lại.
- Lúc nãy chú nói muốn trả thù ai đó?
- Có người giết chú, chiếm đoạt gia tài và vợ con nữa.
- Có chuyện đó hay sao? '
An buồn bâ gật đầu.
- Phải, sự thực là thế. Bởi vậy nên'chú mới muốn trả thù.
- Chú có muốn cháu giúp'chú không?
An mở to mắt hỏi:
- Cháu làm được chuyện đó hay sao?
- Chuyện gì?
- Thì cháu mới nói giúp chú trả thù phải không?
- Phải rồi. Nhưng không phải là cháu. Bởi vì bây giờ cháu cũng như chú thôi.
- Vậy làm sao cháu giúp chú trả thù được?
- Không phải cháu, mà có lẽ phải nhờ tới mẹ cháu.
- Mẹ cháu chưa chết thì làm sao chúng mình có thể nói chuyện với bà ấy được. Hơn nữa, nếu có chết rồi thì cũng như chúng mình thôi, có ích gì đâu.
- Cậu bé lại cười khúc khích nói:
- Cháu nhập vô xác mẹ cháu nói chuyện được.
An mừng rỡ reo lên:
- Như vậy thì hay quá. Cuối cùng rồi có cách trả thù.
Bạch Liên từ nãy tới giờ ngồi bên cạnh cũng mừng rỡ nói vô.
- Hay quá, hay quá. Em có thể dẫn tụi tôi tới gặp mẹ em không?
Cậu bé gật đầu thực dễ dãi.
- Được chứ, cả cô cũng muốn đi à?
Bạch Liên nói thực mau.
- Muốn chứ. Nếu mẹ cháu giúp được chú An đây trả thù thì cô cũng phải nhờ mẹ cháu một chuyến.
- Bộ cũng có người giết cô đoạt gia tài và vợ con à?
Bạch Liên mỉm cười.
- Đúng rồi, có người giết cô để đoạt gia tài, nhưng không có đoạt cả vợ con đâu.
- Như vậy vợ con cô còn sống à?
Bạch Liên cười khúc khích vì sự ngay thơ của cậu bé.
- Không phải thế đâu. Cô là đàn bà nên đâu có lấy vợ được, lấy chồng thôi, và cô cũng chưa có con.
- À, thôi cháu biết rồi. Người ta giết cô để đoạt gia tài và chồng cô nữa phải không?
Bạch Liên lắc đầu, nói:
- Không phải như vậy đâu. Người giết cô là chồng cô đó!
Cậu bé trố mắt nhìn Bạch Liên rồi la lên:
- Sao kỳ cục vậy?
Bạch Liên vòng tay ôm cậu bé vô lòng, hỏi:
- Được rồi, để cô kể l~t cho cháu nghe. Cháu còn bé quá không hiểu được nhiều, chúng ta đi gặp mẹ cháu nhe.

Cậu bé ngoan ngoãn sà yào lòng Bạch Liên. Hình như cậu ta thèm thuồng được một người mẹ ôm ấp từ lâu. Bạch Liên vuốt tóc cậu ta hỏi:
- Em tên gì?
- Em tên Bé Hai.
- Bé Hai bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, bốn tuổi.
- Bốn tuổi mà trông Bé Hai lớn quá đi
Bé Hai cười khúc khích, dụi đầu vô ngực Bạch Liên.
- Mẹ Bé Hai cho Bé Hai ăn nhiều bánh lắm đó. Cô kể chuyện đi.

Bạch Liên gật đầu. Nàng từ từ kể những hành động bỉ ổi của chồng mình cho Bé Hai nghe. Nhưng nàng để ý, hình như cậu bé này chẳng hiểu gì cả. Trong khi nàng nói, cậu ta nghịch ngợm chiếc nút áo trên ngực.nàng. Biết là không cần thiết làm như vậy nữa. Bạch Liên nói qua loa cho xong rồi hỏi:
- Bé Hai làm thế nào nói chuyện được với má?
Bé Hai cười hí hí trả lời:
- Sự thực thì em không nói với má em câu nào. Có người cho tiền má em, rồi em mới nhập vô xác má em cho người ta sợ thôi.
- Thế em có nói chuyện với người đó không?
- Không phải em nói mà má em nói.
- Thường thường má em nói cái gì với họ?
- Thì người ta hỏi cái gì, má em nói cái đó.
Bạch Liên phì cười.
- Má em biết cái gì mà nói?
Bé Hai cũng cười khúc khích.
- Má không biết thì cô Bẩy, chú Bẩy nói dùm.
- Bộ cô Bẩy, chú Bẩy nào đó biết sao?
Bé Hai không trả lời câu hỏi của Bạch Liên mà hỏi lại:
- Bộ họ không biết hả?
Bạch Liên cười lớn hơn:
- Làm sao cô biết được. Hay là chúng mình tới gặp má Bé Hai đi.
Bé Hai lắc đầu nói:
- Bây giờ thì chưa được đâu. Phải tới gần tối má em mới kêu em về.
An nói:
- Thì chúng mình cứ tới nhà má em chơi cho biết, có sao đâu.

Bé Hai gật đầu. Cả ba dắt tay nhau ra khỏi nghĩa trang. Đi một lúc, thấy có chiếc xe hơi chạy ngược về phía trung tâm thành phố. Bé Hai nói:
- Chúng mình nhẩy vào cái xe kia đi cho nhanh nhé. Bạch Liên và An cùng đồng ý, cả ba nhẩy vô chiếc xe đang chạy. An hỏi:
- Từ hồi nào tới giờ em di chuyển bằng cách nhẩy vô xe người ta à?
Bé Hai cười.
- Lúc lâu lắm rồi em không biết, cứ đi bộ hoài. Có bữa chui vô một chiếc xe hơi chơi, nó chạy làm em hết hồn, nhưng sau đó thấy không sao, từ đó em đi đâu cũng nhẩy đại vô xe người ta cho nhanh.
Xe tới một ngã tư, quẹo trái. Bé Hai la lên:
- Chúng mình đổi xe đi.
Nói xong cậu bé không chờ ai trả lời, nhẩy ngay sang một chiếc xe chạy bên cạnh. Bạch Liên và An theo chân cậu bé liền. Cứ như thế, mọi người đổi từ xe này qua xe khác cho tới khi bé Hal nhẩy xuống lề đường, mỉm cười chỉ vào một khu chung cư nói:
- Nhà má em ở chỗ đó.
Bạch Liên mỉm cười nói:
- Em thường hay về nhà bằng cái kiểu này lắm hả?
Bé Hai lắc đầu.
- Không phải đâu, thường thường thì em ở luôn với má em. Thỉnh thoảng lắm mới trở về nghĩa địa coi xem có ai mới tới không thôi.
Như vậy bữa nay may mắn anh chị gặp được em hả?
-Dạ, đã lâu lắm rồi em mới lại được nói chuyện thoải mái như thế này.
- Thế từ trước tới giờ em không có bạn bè gì sao?
- Có chứ, nhưng chỉ được ít lâu là mọi người lại đi hết. Em cũng không biết tại sao.
- Em có đưa ai về nhà bao giờ không?
- Không có ai thích theo em về nhà má em đâu.
- Tại sao vậy?
- Ở đó ồn ào, không thích hợp với họ!
- Em có thấy ồn ào thực không?
- Dạ có.
- Tại sao em ở đó được?
- Bây giờ thì em quen rồi.
- Thế lúc em mới chết thì sao?
- Cũng khó chịu lắm. Bởi vậy em về nghĩa trang hoài. Nhưng sau này cũng lười biếng nên không đi đi về về nữa.

Nói tới đây, bé Hai đã đi tới một căn chung cư ngay ở từng trệt. Phía cửa ngoài An nhìn thấy ngay một tấm biển nho nhỏ đề mấy chữ "Cậu Hai Trạng" trên một tấm ngỗ vuông vắn, sơn đỏ chót.

Cả ba xuyên tường vô trong nhà. Chiếc bàn thờ thật lớn choáng ngay chính giữa nhà. Cốt tượng to như một đứa trẻ lên ba, ngồi xếp bằng trên tòa sen, hình dáng tương tự như Đức Phật Tích Ca. Nhưng nhìn kỹ thì không phải là tượng Phật, vì khuôn mặt của bức tượng như một đứa trẻ nít, lại đang nhoẻn miệng cười. Hai tai có đeo bông hột xoàn lấp lánh. Cườm tay lại đeo một chiếc lắc vàng y bóng lưỡng.
An tới thực gần nhìn cho kỹ mới thấy ba chữ Cậu Hai Trạng đề ngay ngắn phía dưới tòa sen.

Hương khói trên bàn thờ nghi ngút. Mấy bình bông tươi thắm rặt một mầu vàng. Có cả hoa hồng, hoa cúc, hoa vạn thọ, mỗi loài hoa một vẻ, nhưng chúng giống nhau cùng một mầu sắc. Tuy không phải y hệt, nhưng tất cả đầu là một mầu vàng. Có bông vàng đậm, có bông vàng lợt, có bông vàng như nghệ, cũng có bông vàng óng ánh như kim loại thực sự. An hỏi:
- Hình như má em chỉ thích bông mầu vàng thôi hả?
Bé Hai lắc đầu, trả lời:
- Không phải ý kiến của má em đâu.
- Vậy của ai?
- Là của chú Bẩy.
An tò mò hỏi:
- Chú Bẩy là ai vậy?
- A, chú là chồng của cô Bẩy.
An phì cười, nói:
- Chắc chắn là như vậy rồi, nhưng cô Bẩy là bà con thế nào với cháu mà chú Bẩy lại có quyền chưng bông trên bàn thờ này vậy?
Bé Hai cười khúc khích.
- Chú Bẩy với cô Bẩy làm ăn với mẹ cháu mà. Bà con là cái gì hả cô?
An ngồi xuống ghế, kéo bé Hai vô lòng, giải thích:
- À bà con là thí dụ như anh em chẳng hạn.
Bé Hai lắc đầu nguầy nguậy, nói:
- Như vậy thì cô và chú Bẩy không phải là bà con gì với mẹ cháu đâu.

An vừa định hỏi thêm thì một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, nhưng đầu tóc bạc phơ bước ra. Dáng điệu trầm ngâm, miệng hình như đang lẩm bẩm một điều gì. Trên tay anh cầm một cuối tập và cây viết chì. Bỗng anh gật gù ngâm lớn mấy câu thơ:
Ta thấy tình ta mọc miếu đền
Giữa chân lăng Bác nổi lên trên
Nơi này dân gian sao hiểu nôỉ
Ban đêm... ban đêm... ban đêm... ban đêm...
Ngâm tới đây anh ta có vẻ túng túng, lấy bút chì gạch lia lịa trên giấy, miệng lẩm bẩm:
- Ban đêm... ban đêm... ban đêm thì còn nhìn thấy mẹ gì nữa cơ chứ. Không được, không được. Chẳng lẽ là ban ngày sao? À, còn chữ "hiểu" sai bố nó luật bằng trắc rồi.
Đổi lại "làm sao hiểu". Chữ "sao" mới đúng luật mà giữ được nguyên ý của mình. Tuyệt diệu, tuyệt diệu.., nhưng mà ban đêm làm cái gì đây...
An phì cười hỏi bé Hai:
- Ông này là chú Bẩy hả?
Bé Hai gật đầu.
- Dạ, chú Bẩy đó chú.
- Chú Bẩy là thi sĩ hả?
- Dạ, cháu thấy người ta gọi chú Bẩy như vậy?
Bạch Liên im lặng từ nãy tởi giờ mới xen vô hỏi:
- Bộ giờ này Chú Bẩy không đi làm sao, còn Cô Bẩy đâu?
Bé Hai nhìn Liên ngơ ngác.
- Chú Bẩy có làm gì đâu, Cô Bẩy đi đâu rồi.
Bạch Liên mỉm cười.
- Còn má em đâu?
Bộ mặt bé Hai nghệt ra, ấp úng lập lại lời Bạch Liên.
- Ờ! ờ? má em đâu?
Bỗng cậu bé đứng dậy, chạy nhanh vô buồng một lúc tồi chạy ra, miệng cười khúc khích.
- Má em đang ngủ đây nè.

An tò mò đi lại cửa buồng nhìn vô trong. Chàng giật mình vì thấy một người đàn bà ăn mặc thực lạ lùng nằm ngủ trên giường. Mầu sắc quần áo thực lòe loẹt. Chiếc áo bà ba đỏ chót, viền đen, trắng vàng tứ tung, Chiếc quần trắng bằng lụa mỏng tênh, nhìnrõ quần lóthằn lên bờ mông tròn vo, chạy dài vô trong đen ngòm. Hình như người đàn bà ngày bị tật, cặp giò teo lại nhưhai que củi, vắt vẻo trong hai ống quầnrộngthùngthình. An nhìn khôngrõ lắm, nhưng chàng đoán không thế nào sai được.

Bộ ngực nàng phập phồng, vun cao tròn lẳng như con gái tuổi dậy thì, nhấp nhô theo hơi thở đều đều. Nàng có một bờ tóc dài như suối chẩy, đen tuyền và óng mượt.

Khi ấy người đàn ông đang ngâm thơ chắp hai tay sau đít, đi đi lại lại Bỗng anh ta đi ngang qua cửa phòng má bé Hai đang ngủ, nhìn vô rồi la lên:
- A, phải rồi, phải rồi. Thế này mới tuyệt diệu chứ.
Nói xong anh ngâm lại bài thơ đang làm ngay:
Ta thấy mình ta mọc miếu đền
Giữa chân lăng Bác nổi lên trên .
Nơi này dân gian làm sao hiểu
Lúc cứng lúc mền giấc ngủ êm.
Ngâm xong anh ta cười ha hả, vỗ đùi đến đét một cái, nói lớn:
- Như thếnày thì thơ ta đã định hình rồi, nhất định nó phải lừng lững đi vào văn học sử thôi.
Tiếng nói oang oang của anh đã làm cho mẹ Bé Hai. giật mình thức dậy. Nàng ngơ ngác, lết xuống giường, hỏi:
Chú Bẩy à, có chuyện gì đó?
Bẩy cười hành hạch, nói:
- Chị Chín thức dậy rồi hả. Có gì đâu, nhìn thấy chị ngủ, tôi cảm hứng dệt được câu thơ chót, hoàn thành bài thơ bất hủ. Ưng ý quá, ưng ý quá.
Chín hất mái tóc lòa xòa về phía sau, mỉm cười.
- Tôi ngủ có gì đâu mà làm chú cảm hứng dệt thành thơ.
Bẩy đi nhanh vô phòng, ngồi xuống sàn nhà, bên cạnh bà Chín, nói:
-Chị có biếtkhông. Bờ tóc chị dài nhưmột giòng suối, phập phồng trên bộ ngực vun cao trong giấc ngủ. Nhìn thấy nhấp nhô như vậy ắt phải sinh tình mà cảm hứng đề thơ. Bài này tôi tặng cho chị.
Chín vươn vai, hình như nàng cố ưỡn ra phía trước cho bộ ngực rung rinh khiêu gợi.
- Vậy chú ngâm cho nghe đi. . .
Bẩy gật gù. .
- Không ngâm, không ngâm, để tôi đọc thôi cho rõ từng âm từng chữ mới được. .
Chín ngồi xích vô Bẩy hơn chút nữa. Nàng im lặng chờ đợi Bẩy hằng hắn rồi đọc nho nhỏ bài thơ vừa làm. Chín nghe xong có vẻ cảm động lắm. Nàng hỏi nho nhỏ:
- Chú tặng bài thơ này cho tôi thực hả?
- Chị có thích không?
Chín chồm lên, bất chợt nàng hôn nhẹ lên má Bẩy, thì thầm:
- Thương anh quá đi.

Bẩy vòng tay ôm lấy nàng ngay: Chàng run rẩy luồn cả hai tay vô thân thể nàng. Da thịt mát rười lười của người đànbà tàng tậtnày làm chàng nóng người lên thực dễ dàng. Những vùng thịt vun lên, chắc nịch có lẽ trời ban cho nàng để bù vào đôi chân què quặt từ nhỏ này chăng.
Bẩy cúi xuống, cúi xuống thực thấp thì thầm:
- Anh phải đưa thân thể em vào văn học sử mất rồi... Ngay lúc ấy có tiếng léo nhéo ở nhà ngoài. Bẩy vùng dậy, vuốt lại quần áo thực nhanh, chạy tọt ra nhà sau. Bé Hai cườl khúc khích nói:
- A, cô Bẩy về rồi. Thế nào má em cũng có khách. Bạch Liên tò mò hỏi:
- Bộ cô Bẩy đi kiếm khách cho má em hả?
Bé Hai ngây thơ gật đầu.
- Dạ, cô Bẩy giới thiệu khách cho má em.
- Ngày nào cô Bẩy cũng giới thiệu khách cho má em sao?
- Dạ, ngày nào cũng có.
Khách ở đâu mà cô Bẩy có nhiều thế?
- Cháu cũng không biết, nhưng mà cô Bẩy có nhiều khách lắm.
Bạch Liên nắm tay bé Hai, đi ra nhà ngoài.
- Chúng mình ra ngoài xem cô Bẩy mang ai về đi.

Bé Hai tung tăng nắm tay Bạch Liên đi ra, An cũng theo sau. Chàng thấy một người đàn bà khoảng bốn mươi, ăn mặc khá diêmdúa, đang ngồi bên cạnh một thiếu nữ khoảng ba mươi, nói cười luôn miệng. Bé Hai chỉ thiếu nữ nói:
- Cô Bẩy đó.
- Cô Bẩy này là vợ của chú Bẩy thi sĩ lúc nãy phải không?
- Dạ. chú Bẩy đó.
Bạch Liên mỉm cười.
- Cô Bẩy có biết chú Bẩy hôn má cháu không?
Bé Hai sụ mặt lại.
- Không có đâu.
- Thếcháu có thích cho Chú Bẩy hôn má cháu không?
- Má cháu thích mà.
- Không, cô hỏi cháu kìa.
Bé Hai trợn mắt, nghiếng răng trèo trẹo.
- Cháu cũng không biết nữa. Nhưng mà kỳ lắm đó.
- Bé Hai sợ mất má à?
- Không dám đâu.
Cả Liên và An cùng phá lên cười, bé Hai cũng cười theo. Tiếng cười của bé Hai ré lên khác lạ làm cho An và Liên giật mình. Âm thanh ấy xoáy tròn như cơn lốc, bốc thẳng lên cao rồi tỏa ra và chụp xuống làm mọi người rởn ốc. Bỗng mẹ bé Hai hốt hoảng, từ trong nhà lết ra, la lên:
- Cậu Hai Trạng... Cậu Hai Trạng về rồi đó hả?

An và Liên ngơ ngác nhìn người đàn bà quần áo còn sốc sếch, nửa kín nửa hở, lết dưới đất bằng hai tay, kéo theo tấm thân đẫy đà. Hai chân nàng hình nhưng không có xương, lướt thướt, lùng bùng trong ống quần. Mặt mũi bà ta cớ vẻ sợ hãi. Bà vẫn ngửa mặt lên trời như cố nói với ai.
- Cậu Hai Trạng... Câu Hai Trạng. Cậu về rồi sao không cho mẹ hay. Mẹ mua bánh cho cậu ăn nè...
Người đàn bà đi với cô Bẩy hơi run run, ghé sát miệng vô tai cô Bẩy nói:
- Bà thầy đó hả, chị thấy ghê quá hà.
Cô Bẩy nắm lấy tay bà khách, nói:
- Dạ... dạ... bả, bả đó. Nhưng mà hôm nay có cái gì kỳ cục vậy nè.
- Cái gì kỳ cục hả cô Bẩy?
- Mọi hôm, tụi em cầu khẩn cả buổi nhiều khi Cậu Hai Trạng cũng không thấy đâu. Hôm nay tại sao giờ này cậu ấy đã ở đây rồi.
Bà khách rụt rè, nói:
- Hay là mình nhân cơ hội này hỏi liền chuyện của chị đi
Cô Bẩy gật đầu nhè nhẹ.
- Dạ, dạ... để em nói thử xem sao. Chị có mang tiền theo không?

Bà khách lật đật móc ra tờ giấy hai chục để lên bàn thờ, lấy cái chén uống nước đè lên. Lúc ấy mẹ Bé Hai cũng đã lết tới nơi. Hình như bà ta không thèm để ý tới cô Bẩy và cả bà khách đang đứng đó. Miệng vẫn lẩm bẩm:
- Cậu Hai Trạng... Cậu Hai Trạng, nhất định cậu đã về rồi. Cậu có thấy gì không. Cậu đừng trách mẹ nhe Cậu... äi nghiệp mẹ chỉ có bấy nhiêu. Không có gì nữa đâu...

Bé Hai đứng bên cạnh Bạch Liên bỗng cuống lên, nhào vô mình mẹ cậu ta đang lê lết trên sàn nhà. Cả An và Bạch Liên cùng giật mình vì Bé Hai biến mất thực lạ lùng vô thân thể người đàn bà này. Lúc ấy người bà ta nẩy lên, vặn vẹo như đau đớn lắm và một lúc sau, tự nhiên giọng nói của bà thực sự là của Bé Hai.
- Má... má... con không có giận má đâu. Nhưng chú Bẩy kỳ cục quá hà, con không chịu đâu.
Bạch Liên sợ cậu bé nói tuệch toạch chuyện hồi nãy ra trước mặt mọi người, nàng lanh trí hỏi lái qua chuyện khác:
- Bé Hai... Bé Hai có nghe cô nói không?
Bà Chín bỗng quay sang phía Bạch Liên trả lời. .
- Cô Liên nói cái gì?
Bà khách và cô Bẩy chưng hửng, nhìn mẹ bé Hai kinh ngạc. Chú Bẩy cũng vừa từ trong nhà chạy ra, hớt hải hỏi:
- Chị Chín... chị... chị nói chuyện với ai đó?

Liên biết ngay là mọi người nghe được tiếng nói của bé Hai qua xác của mẹ cậu ta, nhưng không nghe được tiếng nói của nàng nên ai nấy đều sợ hãi. Nàng lợi dụng ngay cơ hội này, muốn cho bé Hai nói lên câu chuyện của mình và An cho mọi người biết.
- Bé Hai à, em còn nhớ câu chuyện chị nói với em ở nghĩa địa vừa rồi không?
Bà Chín bỗng cười khúc khích, nói:
- Chồng chị giết chị phải không?
Liên mừng rỡ, trong khi mọi người trong nhà ngơ ngác. Nàng nói ngay:
- Bé Hai nhớ giỏi lắm, thế chồng chị giết chị bằng cách nào hả?
Bà Chín cho tay vô miệng nút chùn chụt một lúc rồi nói:
- À! à cháu nhớ ra rồi. Chồng chị kêu con bồ ông ta nhốt chị trong quán rồi đốt nhà chứ gì.
- Bé Hai có biết ông ta làm như vậy để làm gì không?
- Ông ấy lấy hết tiền của chị chứ gì? '
- Còn gì nữa?
Bà Chín ngơ ngác hỏi lại:
- Còn cái gì nữa chứ?
Bạch Liên nhắc khéo:
- Tiền bảo hiểm đó, mộttriệu đô la nữa có nhớ không?
Bà Chín cười khúc khích, nói:
- Ừ há, cháu nhớ ra rồi một triệu đô la tiền bảo hiểm nữa phải không?

Cả ba người trong nhà cùng há hốc miệng nghe bà Chín độc thoại Bẩy thi sĩ run run ngồi xuống bên cạnh bà Chín, hỏi:
- Chị Chín... chị... chị nói cái gì đó?
Bạch Liên thấy vậy nói thực mau:
- Bé Hai nói với ông ta là đang nói chuyện với chị đi. Bà Chín quay qua Bạch Liên hỏi:
- Nói cái gì?
Bạch Liên chưa kịp trả lời thì Bẩy thi sĩ đã trả lời trước:
- Chị nói cái gì mà một triệu đô la bảo hiểm, rồi lại đốt quán giết chết người ta đó.
Bà Chín quay phắt qua Bẩy thi sĩ quát:
- Tao không nói chuyện với mày. Ghét mày rồi.

Bẩy thi sĩ không ngờ bà Chín trở mặt mau nhưvậy. Vừa mới đây ôm nhau hôn hít mà bây giờ bà ta lại giở giọng mày tao một cách phũ phàng nhưthế. Không lý cái chuyện Cậu Hai Trạng lại có thực được hay sao. Chàng còn lạ gì từ trước tới nay, vợ chồng chàng lợi dụng con mẹ què đồng bóng này làm tiền thiên hạ. Những câu chuyện đối đáp với khách hàng và dàn dựng bàn thờ đều do. một tay hai vợ chồng chàng dàn cảnh. Không hiểu hôm nay có cái gì trục trặc hay sao.

Bẩy thi sĩquay qua nhìn vợ, nhâncơhội bà khách không để ý tới chàng. Bẩy nháy vợ ra dấu cứu bồ. Vợ chàng hiểu ý ngay, giả lả xà xuống sàn nhà, ngồi bên cạnh bà Chín nói:
- Cậu Hai Trạng ơi, cô Bẩy mới mua bánh cho cậu trên bàn thờ kìa. Cậu ăn đi rồi giúp cô Bẩy nói chuyện với bà khách này đi nhe. Bả đặt hai chục rồi đó.

Vừa nói, một tay Lý vừa luồn vô hông bà Chín nhéo một cái thực mạnh. Nàng muốn nhắc nhở bà ta đừng giở chứng phá hoại công cuộc làm ăn của cả ba người. Lý đâu có biết lần này không phải nhưnhững lần trước; mọi người đóng kịch với nhau gạt gẫm khách hàng. Hôm nay bé Hai đã thực sự nhập vô xác bà Chín, nhưng khi nàng nhéo bà Chín thì hồn Bé Hai xuất ra ngay. Bà Chín trở lại trạng thái bình thường, ngơ ngác hỏi:
- Có khách đó hả?
Lý cười như nịnh bợ.
- Dạ... dạ... thưa Cậu Hai Trạng giúp giùm người bạn cô Bẩy làm phước mà.
Bà Chín biết ngay phải làm gì, bà nhái giọng trẻ con, nói:
- Ờ cô Bẩy có mua bánh cho Cậu Trạng ăn không?
Lý nhắc khéo:
- Có chứ... có chứ. Bánh mua đầy nhớc trên bàn thờ kìa. Có hai chục bà bạn cô Bẩy mới cho nữa đó, Cậu Trạng ăn bánh đi rồi giúp chị Thu đây ít câu đi nhé.
Bà Chín làm bộ cười khúc khích, hỏi:
- Bà Thu muốn hỏi Cậu Hai Trạng cái gì đó?
Biết bà Chín đã bắt đầu đóng tuồng rồi, Lý mồi chài ngay:
- Chị Thu hỏi đi, Cậu Hai Trạng đang nói chuyện với chị đó.
Bà Thu vội vàng ngồi xuống sàn nhà bên cạnh bà Chín, rụt rè hỏi:
- Cậu Hai Trạng làm ơn chỉ dùm con xem chồng con đi đâu mấy bữa nay không về.
Bà Chín nhớ lại câu chuyện Lý kể cho bà nghe mấy bữa nay về bà khách này nên cười khúc khích, nói:
- Đi cả tháng rồi chứ mấy bữa gì.
Bà Thu chưng hửng, cuống quýt nói:
- Dạ... dạ... không dám dấu gì Cậu Hai Trạng nữa.
Quả thực chồng con bỏ nhà đi cả tháng rồi, cậu làm ơn giúp dùm con tội nghiệp.
- Tại sao mà ông ấy đi chứ?
Bà Thu kể lể ngay:
- Ông ấy mê con đĩ ngựa đó từ lâu rồi. Không ngờ bây giờ mụ mẫm tới độ bỏ cả vợ con theo nó. Cậu Hai Trạng làm ơn kéo ông ấy về dùm con làm phước.
Bà Chín gật gù.
- Thôi được rồi, tôi thấy hoàn cảnh của chị cũng tội nghiệp. Để thủng thắng tôi khuyên ông ấy về cho. Chị ra bàn thờ lễ Phật đi, để tiền mua ít nhan đèn nữa cho tôi làm phép cho.
Bà Thu lật đật móc túi lấy thêm mười đồng nữa để lean bàn thờ. Rối rít nói:
- Dạ, con xin gửi thêm chút ít nữa mua nhan đèn để Cậu Hai Trạng giúp giùm.
Bà Chín cười lên một tràng rồi bỗng nhiên nằm bật ra. Hai tay bà sải trên sàn nhà. Chiếc áo bà ba bật tung hàng nút trước ngực, để lộ cả vùng da thịt trắng nõn vươn cao. Lý vội vàng kéo tà áo cho bà Chín khép lại, gài mấy chiếc khuy bấm cho kín đáo. Từ trước tới nay, nàng vẫn có cái linh cảm bộ ngực núi lửa này sẽ đem phiền phức tới cho nàng. Lý còn lạ gì tánh nết ông chồng lười biếng mà lại
thực dâm đãng nữa. Cả ngày anh ta ở nhà làm thơ ca ngợi những mối tình tưởng tượng. Không biết ngày nào những chữ nghĩa kia rà lên khuôn ngực này thì nàng sẽ ra sao.

Hai vợ chồng ăn ở với nhau gần chục năm rồi, đàn con càng ngày càng đông, tiền trợ cấp xã hội eo hẹp. Nàng phải bôn ba hết chỗ này tới nơi nọ, kiếm tí tiền mặt phụ vào tiền xã hội cho đủ trang trải những chi phí hàng ngày mà vẫn còn túng thiếu đủ điều. Mấy năm nay nhờ cái màn Cậu Hai Trạng nên cung đỡ khổ. Bởi vậy, dù cho biết để chồng ở nhà bà Chín què này cũng có ngày mang họa mà nàng không làm gì hơn được. Còn đem hết cả đám con cái tới đây đâu có đưọc Chỗ làm ăn mắn mung mà. Con nít dại miệng, nhỡ có chuyện gì bể mắn lại khổ cả đám thôi. Bởi vậy, hai vợ chồng cứ đi đi về về. Dùng nhà bà Chín như một cơ sở thương mại. Vợ thì kiếm khách, chồng ở nhà dàn dựng cho bà Chín đối đáp, tiền bạc chia làm ba sòng phẳng cũng dễ chịu.

Bà Chín nằm vài phút rồi từ từ mở mắt tỉnh dậy. Bà nhìn mọi người mỉm cười, nói:
- Hôm nay không hiểu tại sao Cậu Hai Trạng về mạnh mẽ quá tôi đã tưởng du luôn địa phủ rồi chứ:
Lý cười dả lả.
- Chị chỉ nói bậy nói bạ thôi. Cậu Hai Trạng thong mẹ lắm, làm sao hại chị được,

Cả An và Bạch Liên đứng xem màn hài kịch một cách bực bội. Không hiểu sao hồn Bé Hai tự nhiên lại bắn ra khỏi xác mẹ cậu ta một cách bất ngờ như vậy. Đã mấy lần An và Bạch Liên bảo cậu ta nhập lại vô thân thể mẹ cậu mà cậu ta không thế nào làm được. Cuối cùng, cả ba đành đứng nhìn màn kịch mắn mung của cái sân khấu này. 

Khi bà Thu ra về rồi. Bẩy thi sĩ vội vã hỏi bà Chín ngay
- Chị Chín à, lúc nãy chị làm cái gì cho tụi tôi hết hồn vậy?
Bà Chín ngơ ngác hỏi lại.
- Tôi làm cái gì đâu?
Lý lấy tiền trên bàn thờ xuống, bỏ hai chục đô la vô túi, đưa cho bà Chín mười đồng, nói:
- Lúc nãy tự nhiên chị nói cái gì một triệu đô la bảo hiểm. Rồi lại đốt nhà, giết người nữa. Bộ không nhớ thực hay sao?
Bà Chín vẫn ngơ ngác hỏi lại.
- Bộ có chuyện đó thực à?
Bẩy thi sĩ nói:
- Thì chị nói chứ làm sao tụi tôi biết.
- Tôi không nhớ gì hết.
Cả hai người cùng chưng hửng một lúc lâu, Lý mới nói:
- Nếu vậy không lý Cậu Hai Trạng có thể nhập vô xác chị thực hay sao?
Bẩy thi sĩ cười.
- Chuyện Cậu Hai Trạng với người ta thì khác. Không lý chúng mình là người trong cuộc lại có thể tự lừa dối chính bản thân mình được hay sao? Có phải chị Chín muốn rỡn chơi với tụi này hay không?
Bà Chín lắc đầu.
- Quả thực tôi không biết cô chú nói cái gì.
Bẩy thi sĩ nín cười, trợn mắt hỏi:
- Chị không nói chơi đó phải không?
Bà Chín có vẻ hơi bực, gắt:
- Nói chơi cái gì kỳ cục vậy. Có chuyện gì xẩy ra cô chú nói rõ ra cho tôi hay đi.
Bẩy thi sĩ hồi hộp nói:
- Lúc con Lý dẫn bà Thu vô nhà, tự nhiên chị chạy ra la lên là Cậu Hai Trạng về rồi có phải không?
Bà Chín ngắt lời, nói:
- Phải, tôi có nhớ làm như vậy, vì tự nhiên nghe thấy lạnh người một cách kỳ cục mới la lên xem có phải là Cậu Hai Trạng đã về thực sự hay không. Rồi sao nữa?
- Kế đó chị làm như nói chuyện với ai chứ không phải tụi này nữa. Cái gì mà một triệu đô la, rồi đốt nhà, giết người nữa, làm tụi tôi hoảng hồn.
Bà Chín rùng mình nói:
- Bộ có chuyện này thực hả? ....
Bạch Liên đứng cạnh bà Chín, nghe tới đây, quay qua hỏi Bé Hai:
- Bộ từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên em nhập vô xác mẹ em hay sao?
Bé Hai lắc đầu, nói:
- Ngày nào em cũng phải nhập vô xác mẹ em. Nhưng mà không có lần nào em nói chuyện với ai như lần này cả.
- Vậy em nhập vô xác mẹ em để làm gì?
- Em làm cho mẹ em mê man một lúc rồi nhẩy ra đứng coi mọi người nói chuyện thôi.

Bây giờ Bạch Liên đã đoán ra tình trạng làm ăn của bộ ba này một cách chính xác. Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ chắc chắn không tin có cái màn Cậu Hai Trạng nhập xác bà Chín rồi. Họ chỉ tưởng bà ta có cái máu đồng bóng, làm bộ, ngáp, hù khách hàng. Còn bà Chín biết là con mình có chờn vờn đâu đây, nửa tin nửa ngờ. Lúc Bé Hai nhập vô xác bà thì chính bà cũng không biết gì và nhớ mình đã làm gì. Nhưng ngay sau đó, Bé Hai nhẩy ra khỏi xác bà thì lúc ấy bà Chín mới tỉnh lại và làm bộ đóng kịch hù thiên ha tức Bé Hai nhập vô xác bà làm cho thân thể bà vặn vẹo, mắt trợn ngược, mồm méo xẹo, thân thể co giựt thì hai vợ chồng Bẩy thi sĩ tưởng bà làm bộ. Còn chính bản thân bà lại chẳng biết gì đang xẩy ra cho mình, chỉ cảm thấy mơ mơ, màng màng rồi tỉnh dậy mà thôi.

Hôm nay, lần đầu tiên Bé Hai dùng.cái xác của mẹ cậu, nói chuyện với với Liên làm cả làng tá hỏa. Không ai tin ai nữa, và cuối cùng mọi người đều đâm ra hoang mang về màn kịch của mình hình như không còn là kịch nữa...

Luận tới thăm Hoa được mấy lần thì một buổi chiều cuối tuần, nàng lại được "Mụ Phù Thủy" giám thị tới phòng làng cho hay có người nhà tới thăm. Hoa mừng rỡ, nhất định là Luận tới thăm nàng. Những vuốt ve, mơn trớn hôm nằm trong vòng tay chàng ở bãi đậu xe coi hát ngoài trời chợt tới thực nhanh. Tự nhiên người Hoa tê đi, nàng vội vâng thay đồ thực nhanh. Cốtình mặc chiếc váy rộng thùng thình, không quần lót bên trong. Nàng cũng không thèm mặc áo lót mà chỉ bận một chiếc áo sơ mi bằng vải thực dày hơi rộng.

Trông bề ngoài Hoa như một nữ sinh thật hiền thục, vì với quần áo này, mọi ngttời thấy nàng có vẻ đứng đắn. Chứ có biết đâu thâm ý của nàng. Chiếc váy rông thùng thình kia chỉ vén nhẹ một chút lên là có thể làm bất cứ chuyện gì không cần cởi bỏ một chiếc nút nào. Cũng như chiếc áo sơ mi, luồn tay vô là đụng tới da thịt nàng rồi.

Với trang phục này, Hoa nhưmột thôn nữ quê mùa vào thếkỷ trước, thậtkín đáo và đàng hoàng. Mụ Phù Thủy nhìn cách ăn mặc của Hoa có vẻ hài l~ng lắm. Mụ gật gù ra vẻ vừa ý và cò.n mỉm cười với nàng.

Nhưng khi Hoa xuống tới phòng khách thì người thăm nàng không phải là Luận mà lại là mẹ nàng. Bây giờ trông mẹ nàng đã khác hẳn. Bà trẻ và đẹp hơn những ngày qua rất nhiều. Tuy thất vọng vì người tới thăm không phải là Luận, nhưng Hoa cũng rất thương mẹ. Nàng mừng rỡ la lên:
- Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá. Càng ngày mẹ lái càng trẻ ra nữa.
Mẹ Hoa mỉm cười.
- Thế à có lẽ tại mẹ .bây giờ ít buồn hơn trước kia.
Hoa nhí nhảnh hỏi:
- Bây giờ chắc má thấy yêu đời rồi phải không?
Bộ con thấy má như vậy sao?
- Đúng vậy, má tươi thắm và trẻ trung hơn trước nhiều. Chú Luận có thăm má thường xuyên như trước không?
Mẹ Hoa không trả lời mà hỏi lại:
- Con thấy má trẻ lắm phải không. Trẻ như thế nào?
- Cỡ như là chị con là cùng.
Mẹ Hoa mỉm cười, nét mặt lộ vẻ hài lòng:
- Con nhỏ này học được cách ăn nói cho người ta vui mừng từ bao giờ thế không biết. Vậy con xem má có thể trẻ như một cô dâu được không?
Hoa ngạc nhiên vì câu hỏi của mẹ. Tự nhiên linh tính cho nàng biết mẹ nàng có ẩn ý gì trong câu nói đó. Hoa chưa kịp trả lời thì mẹ nàng đã hỏi:
- Này Hoa, nếu mẹ lại khoác áo cưới làm cô dâu thì con nghĩ sao?
Hoa nhìn mẹ sửng sốt.
- Mẹ định lấy ai đó?
- Má biết lấy ai bây giờ. Nhưng nếu có người nào muốn cưới má, con nghĩ má làm cô dâu được không?
- Dĩ nhiên má còn trẻ mà.
- Nếu có người hỏi cưới má con có phản đối không? \
- Chắc chắn là chẳng bao giờ con phản đối má lấy chồng rồi. Hơn nữa, trước kia ba cũng đâu có quan tâm tới má và con bao nhiêu đâu.
- Ba con mất rồi thì nhắc tối ổng làm gì nữa. Chuyện cũ cho qua đi. Bây giờ mẹ con ta phải tính chuyện tương lai.
Hoa gật đầu, nói:
- Mẹ nói rất đúng. Bộ gần đây có ai tỏ ý muốn lấy má sao?
- Má nói thế thôi, chứ bây giờ làm gì có ai thèm lấy má nữa mà lo.
- Không phải vậy đâu má. Má còn trẻ đẹp như thế này thiếu gì người ưng má chứ.
- Nghe con nói vậy má .cũng yên tâm.

Cuộc viếng thăm của mẹ Hoa lần này hình như hơi vội vã và ngắn ngủi. Mẹ nàng cũng chỉ nói tới chuyện hôn nhơn của bà một lần đó rồi thôi. Hoa lại trở về phòng nội trú với những ngày tháng trông mong và mơ mộng.

*
*  *
Thấm thoát đã tới lễ Giáng Sinh, Hoa về nhà với niềm vui hớn hở. Nàng đã nôn nóng từng ngày, từng giờ cho kỳ nghỉ lễ này và hôm nay đã tới lúc được về nhà. Trong thâm tâm, Hoa tin chắc rằng Luận cũng trông mong giờ phút gặp gỡ này.

Ngồi trên xe bus mà lòng nôn.nóng vô cùng. Loại xe chở hành khách này cứ mỗi tỉnh lại ngừng lại đón khách thành thử thay vì lái xe riêng khoảng một tiếng thì Hoa đã phải ngồi hơn hai tiếng đồng hồ trên xe. Nàng nôn nóng vô cùng, lâu lâu Hoa lại dòm đồng hồ .và cảm thấy cuộc hành trình dài vô tận.

Khi xe vừa tới trạm San Jose, Hoa vừa nhẩy xuống xe đã thấy có tiếng gọi.
- Hoa. Má đây nè.

Hoa quay lại nhìn, mẹ nàng đang đậu xe bên kia đường. Bà cũng vừa mở cửa xe đi về phía nàng. Hoa hơi thất vọng vì chỉ thấy có một mình mẹ nàng đi đón, nàng không thấyLuận đâu. Hoa vội hỏi:
- Chú Luận không đi đón con hả má?
Mẹ nàng xách dùm Hoa một cái vali, bà nói:
- Chú Luận bận đi công chuyện, nhưng tối nay con sẽ gặp chú ấy.

Hoa theo mẹ lên xe, nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt ngây thơ của nàng. Tại sao chàng lại không tới đón nàng. Hoa đã phải đi xe bus mà khi tới bến xe, Luận cũng không thèm ra đón nữa thì quả thực hơi quá đáng. Trên đường về nhà, Hoa hỏi mẹ:
- Chú Luận mắc công chuyện gì mà không đi đón con được hả mẹ?
- Chú ấy bận suấtbuổi chiều nay tại sở. Hồi này nhiều khách hàng nên chú ấy ít có thời giở rảnh rỗi lắm.

Lòng Hoa dịu lại, tự nhiên nàng thấy tội nghiệp cho Luận. Chắc chàng phải làm việc mệt nhọc ghê lắm. Nếu không như vậy làm sao Luận có thể không tới đón nàng cho được.

Xe gần tới nhà, mẹ Hoa mỉm cười nói:
- Nhà mình năm nay có một cây giáng sinh rất đẹp, do chú Luận mua đặc biệt tặng cho con đó.
Hoa mừng rỡ, nói:
- Thậy vậy sao mẹ?
- Chú Luận nói, lần nàỷ :con trở về. Nhà mình phải trang trí cho thực đẹp mắt và sang trọng.

Nghe mẹ nói, trong lòng Hoa rộn lên một niềm vui không tả, nàng chỉ mong sao gặp mặt người yêu ngay bây giờ, và làm sao được 'nằm gọn trong vòng tay chàng như hôm nào trong bãi đậu xe coi chớp bóng. Hoa tin chắc rằng hình bóng nàng đã ngự trị trọn vẹn trong trái tim chàng. Những nụ hôn say đắm, đam mê ngút trờ của chàng trên da thịt Hoa không phải là một bằng chứng của tình yêu đó
sao.
- Chú Luận có tới ăn cơm tối Giáng Sinh với gia đình mình không hả mẹ?
Mẹ Hoa mỉm cười, mặt bà như bừng lên một niềm vui lạ lùng.
- Chắc chắn là chú ấy phái tới rồi.

Hoa để ý giọng nói 'của má có vẻ nhấn mạnh đặc biệt về tiếng "chứ'. Nhưng Hoa tinrằng; bây giờ chàng. Không thể nào là chú nàng được nữa rồi. Luận phải là người yêu đầu tiên của nàng và chắc chắn ch.àng cũng sẽ là người yêu duy nhất trong đời nàng mà thôi.
Hoa nôn nóng hỏi.
- Chú Luận giờ nào mới tới nhà mình hả má?
- Khi thu xếp xong công chuyện là chú ấy chắc chắn sẽ tới ngay. Cuối năm rồi, chú ấy cũng đóng cửa văn phòng vài ngày, vì vậy phải thu xếp mọi việc trước khi nghỉ ngơi chứ.
Tim Hoa bỗng đập mạnh, nàng vui mừng pha chút hồi hộp.
- Chú Luận sẽ nghĩ lễ Giáng Sinh ở nhà mình phải không má?
Mẹ Hoa mỉm cười gật đầu nhè nhẹ.
- Ừ chú Luận có hứa là sẽ nghỉ lễ Giáng Sinh và ăn Tết Tây ở nhà mình.

Hoa thở ra nhẹ nhõm, nàng thấy bao nỗi nhớ nhung, mong đơi từbấy lâu nay khôngphải là vô ích. Xe vừa ngừng trong nhà để xe, Hoa vội vàng chạy ào vô phòng khách. Nàng nôn nóng trông thấy quà tặng Giáng Sinh của người yêu. Cây giáng sinh quả thực vừa to vừa cao. Ngọn cây muốn đụng tới trần nhà.

Một điều làm Hoa thật vừa ý là cây giáng sinh không có một giây kim tuyến hay một món dồ chơi nào treo trên đó, nhưng toàn thân cây được kếtbởi những đóa bông bằng sợi vải mầu sắc thực lộng lẫy, trông chẳng khác gì những đóa hoa rực rỡ. Chúng tỏa ra những mầu sắc lấp lánh và hương thơm lạ lùng.
Hoa mừng rỡ la lên:
- Cây giáng sinh này toàn là bông !
Mẹ Hoa đã đứng bên cạnh nàng tự hồi nào, bà vui vẻ
- Đó là sáng kiến của chú Luận. Mỗi đóa hoa đều do chính tay chú Luận gắn lên.
Bông, tất cả đều là bông hoa !

Mẹ Hoa vòng tay tử phía sau ôm lấy nàng âu yém nói:
- Thì con là hoa mà. Chú Luận nói vì con là hoa đẹp nên phải dùng toàn hoa trang trí cây giáng sinh này.

Hoa cảm động tới muốn ứa nước'ínắt. Nàng không ngờ Luận đã chiều chuộng nâng niu nàng nhưmột đóahoa. Từ cây giáng sinh này Hoa biết chàng đã có rất nhiều tình ý vớl nàng. .Chẳng thế mà ngay từ lần đầ.u gặp mặt, chàng đã chẳng nói; nàng xinh đẹp hơn tất cả các loại hoa trên đời này là gì.
- Con thích cây 'giáng sinh này lấm phải không? Ngắm nghía lâu rồi, con đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi kẻo mệt.
- Dạ, con thích cây giáng sinh này lắm mẹ ạ. Con chưa bao giờ thấy một cây giáng sinh đẹp như thế này.
Mẹ Hoa mỉm cười, hôn nhẹ lên má nàng, vỗ về:
- Thôi, đi tắm đi, chút nữa muốn ngắm nghía bao lâu thì ngắm...
- Dạ, con đi tắm chó khỏe. Chắc látnữa chú Luậ.n mới mới hả mẹ?
- Ừ đi tắm đi con.
Hoa chạy vội lên'lầu. Nàng phải sửa soạn và trang điểm thực đẹp trướckhi chàng đến. Đã lâu rồi, nàng và chàng không được gần nhau. Những rạo rực và nôn nóng dâng trào khủng khiếp trong thân thể. Lần này nhất định Hoa sẽ chứng tỏ cho chàng biết rằng; nàng đã trở thành một người đàn bà thực sự chứ không thể nhút nhát, trẻ con, nhưnhững ngày tháng qua nữa.

Pha đầy mộtbồn nước vừa ấm. Hoa nhẩy vô ngâm mình trong nước. Nàng nhìn lên tấm gương treo đối diện. Tấm klếng này hình nhưmới được treo ở đó. Hồi cha nàng chưa mất, Hoa không thấy tấm gương này. Thân thể nàng lồ lộ trong gương làm chính Hoa cũng phải ngẩn ngơ. Nàngkhông ngờ thể xác mình ngày hôm nay lại có thể nẩy nở tới như vậy.

Ai có thể nói bộ ngực nung núc vương cao kia là của một cô bé gái nữa chứ. Chưa chắc gì ngực mẹ nàng đã lớn hơn ngực Hoa bây giờ. Hơn nữa, làn da căng đầy và ngỏng cao không một mếp nhăn này lại không làm cho đàn ông ngây nhất được hay sao? Hoa rà tay lên vùng da thịt đó. Nàng càng cảm thấy rạo rực và thèm muốn bàn tay Luận như hôm nào. Chàng đã mò mẫm, vầy vò, mơn trớn tới tê cả ruột gan.

Những ngày nghỉ hôm nay, nhất định thân thể này phải được bàn tay Luận nâng niu, ấp ủ. Nàng sẽ cắn vô da thịt chàng như hôm nào. Sẽ rên rỉ và chà sát cho rã rời chân tay mới thỏa lòng mong đợi bấy lâu nay. Bước ra khỏi b.ồn tắm, Hoa lấy khăn lau mình và đi về phòng mình. Nàng biết chắc mẹ đang ở dưới nhà và trong nhà chỉ có hai mẹ con nên Hoa rất tự hiên. Nàng không cần mặc quần áo gì khi di chuyển tử phòng này qua phòng kia như ở trong nhà nội trú nữa. Hoa thẩy thoải mái lạ lùng. Gió lùa qua bộ ngực rung rinh theo từng bước đi. Hoa hát ke kẽ một bài tình ca ngoại quốc.

Về tới phòng ngủ, nàng đã không biết tốn hết bao nhiêu thì giờ để trang điểm. Hoa mặc lên một chiếc áo dài sang trọng và cột tóc lên. Nàng ngắm nghĩa chiếc gáy trắng nõn lồ lộ phía sau gương phản chiếu. Chiếc cổ thon dâi này đã được Luận hôn vô đó không biết bao nhiêu lần. Hoa để ý, Luận thích nhất hôn trên cổ và ngực nàng. Không hiểu những cho đó đã làm chàng say mê nhưthế nào, nhưng khi đó Hoa đã phải rên lên vì bị kích thích tới cùng tột. Xịt một chút nước hoa lên mình, Hoa xoay một vòng, mỉm cười với hình dáng trong gương. Bỗng tiếng mẹ gọi nàng từ dưới nhà:
- Hoa ơi, chú Luận đến rồi kìa.

Hoa phóng xuống lầu thực nhanh, nàng thấy Luận đang cầm một bó bông đứng bên cây giáng sinh. Trông chàng mới tươi thắm và hấp dẫn làm sao. Nàng phóng tới, ôm chầm lấy chàng như một cô bé ôm mẹ đi chợ về. Chàng cũng ôm lấy Hoa, nhấc bổng nàng lên và quay một vòng Hoa hôn lên má chàng thực mạnh.
- Cháu lớn hơn trước nhiều quá rồi.

Luận buông nàng ra, hơi nghiêng nghiêng đầu nói tiếp:
- Bây giờ cháu đã trở thành một thiếu nữ hoàn toàn rồi. 


Tải về: clip em gái phê trên giường ngủ 
[ ↑ ] Lên đầu trang